THƠ NGÔ NGUYÊN DŨNG
Hàng cây cổ thụ của Sài gòn
xưa. Nguồn Internet
tôi khóc ở sài gòn. một đôi lần
1.
tôi khóc ở sài gòn. một sáng tháng mười
khi nghe tiếng rao "bánh mì nóng giòn"
văng vẳng con hẻm ốm
khách sạn ba sao. đường phạm ngũ lão
thức giấc từ khi nào
trong tôi. những mộng mị đông phương
thời quá khứ trần truồng
2.
tôi khóc ở sài gòn. một chiều mưa
kinh nhiêu lộc nước ròng. ngôi chùa
xưa
giọt nước mắt. đốm sáng nhạt nhòa
tro cốt già nua
dòng ký ức lãng đãng nhang khói mỏng
thầm thì giọng người quá vãng
sáu giờ rồi con
dậy đi học!
3.
tôi khóc ở sài gòn. trưa ấy
ghé lại. đứng trước ngôi nhà cũ. cửa
khóa trái
không còn cây trứng cá
thời gian và không gian. lặng câm đồng lõa
bỏ mặc tôi. kẻ tìm nhặt những vụn vỡ quá khứ…
những dương bản. những âm thanh. những
thương tích
những thầm kín. ngẩn ngơ đen trắng
tuổi
hoa niên. chiến tranh và
hai
mùa mưa nắng
4.
tôi
khóc ở sài gòn. một mình. con đường trắng
không
còn hai hàng cổ thụ
ngả
bóng đăm chiêu
tu
viện tường vôi bạc phếch. tiêu điều
những
linh hồn lầm lũi đi tìm
nơi
nương náu
5.
tôi
khóc ở sài gòn. khi ngồi uống
ly
cà phê sữa đá vỉa hè
ngã
tư đèn xanh đèn đỏ. dòng giao thông ngược xuôi
tâm
tư tôi vẫn chưa nguôi
hình
ảnh bà lão bán bánh mì
năm
ngàn một ổ. vỏn vẹn hai viên xíu mại
vài
cọng ngò. lát dưa leo. chút nước tương
mà
sao ngon!
6.
tôi
khóc ở sài gòn. trong tiệm mì hoành thánh
cậu
bé. và mẹt chuối chiên
tôi
hỏi han quàng xiên. nói mua hết
cậu
ngó tôi. hoài nghi
tôi
mời cậu cùng ăn
con
phải về. má ở nhà chờ. bỏ đi. quên lấy tiền
tôi
gọi lại. cậu nhỏ bẽn lẽn
con cảm ơn ông!
tô mì lần đó dường như ngon hơn
vì được tôi rưới thêm
vài giọt nước mắt
làm gia vị
7.
tôi đã khóc ở sài gòn
những đôi lần
(8.2023)
cây vẫn đứng chờ xanh trở lại
ngồi xuống. ghi lại những muộn phiền
hoài nghi khắc khoải đời bỗng nghiêng
sắc huyền hỏi nặng rưng
rưng nhớ
chấm phẩy. hoàng hôn câm nín mây
nơi đây. chốn nọ. tháng với ngày
biệt xứ khi nào chẳng ai hay
nhà không khóa cửa. hờ hững khép
đợi khi mưa tạnh. bóng theo về
quẩn quanh xếp lại những si mê
rã rời trang chữ trắng lê thê
hỏi thăm trí nhớ. mùa nắng tắt
rừng bỏ đi đâu? cây đứng chờ
lá rơi lặng lẽ. đất trơ vơ
chữ
tôi mục rữa. ý rỗng khô
di
cảo dở dang. tôi nhen lửa
đốt
hết đoạn đành. ngôn ngữ tôi!
rừng
có biết chăng ở một nơi?
cây
vẫn đứng chờ xanh trở lại…
(7.2023)
thư cũ
thư không ghi ngày tháng
anh yêu! rồi xuống hàng
em ngồi bên cội sứ
chùa xưa trưa
vắng tênh
chở ngập ngừng mây trắng
thiên đường xa lênh đênh
tâm tình em vụn vỡ
chim mù lã chã mưa
em nhặt sợi nắng úa
rụng lập lòe cuối mùa
giấu trong lòng tay lạnh
siết lại! em nhớ anh!
nhớ ngày đêm trăm nỗi
đèn mệt lả ngọn câm
tóc trở trăn phủ rối
quạnh quẽ ôm chỗ nằm
(6.2023)
NND
tôi khóc ở sài gòn. một sáng tháng mười
văng vẳng con hẻm ốm
khách sạn ba sao. đường phạm ngũ lão
trong tôi. những mộng mị đông phương
tôi khóc ở sài gòn. một chiều mưa
xưa
dòng ký ức lãng đãng nhang khói mỏng
thầm thì giọng người quá vãng
dậy đi học!
tôi khóc ở sài gòn. trưa ấy
khóa trái
thời gian và không gian. lặng câm đồng lõa
bỏ mặc tôi. kẻ tìm nhặt những vụn vỡ quá khứ…
những dương bản. những âm thanh. những
thương tích
hoa niên. chiến tranh và
hai
mùa mưa nắng
tôi
khóc ở sài gòn. một mình. con đường trắng
không
còn hai hàng cổ thụ
ngả
bóng đăm chiêu
tu
viện tường vôi bạc phếch. tiêu điều
những
linh hồn lầm lũi đi tìm
nơi
nương náu
tôi
khóc ở sài gòn. khi ngồi uống
ly
cà phê sữa đá vỉa hè
ngã
tư đèn xanh đèn đỏ. dòng giao thông ngược xuôi
tâm
tư tôi vẫn chưa nguôi
hình
ảnh bà lão bán bánh mì
năm
ngàn một ổ. vỏn vẹn hai viên xíu mại
vài
cọng ngò. lát dưa leo. chút nước tương
mà
sao ngon!
tôi
khóc ở sài gòn. trong tiệm mì hoành thánh
cậu
bé. và mẹt chuối chiên
tôi
hỏi han quàng xiên. nói mua hết
cậu
ngó tôi. hoài nghi
tôi
mời cậu cùng ăn
con
phải về. má ở nhà chờ. bỏ đi. quên lấy tiền
tôi
gọi lại. cậu nhỏ bẽn lẽn
con cảm ơn ông!
tôi đã khóc ở sài gòn
những đôi lần
(8.2023)
hoài nghi khắc khoải đời bỗng nghiêng
sắc huyền hỏi nặng rưng
rưng nhớ
nhà không khóa cửa. hờ hững khép
đợi khi mưa tạnh. bóng theo về
rã rời trang chữ trắng lê thê
hỏi thăm trí nhớ. mùa nắng tắt
rừng bỏ đi đâu? cây đứng chờ
tôi mục rữa. ý rỗng khô
di
cảo dở dang. tôi nhen lửa
đốt
hết đoạn đành. ngôn ngữ tôi!
có biết chăng ở một nơi?
cây
vẫn đứng chờ xanh trở lại…
(7.2023)
em ngồi bên cội sứ
chùa xưa trưa
vắng tênh
thiên đường xa lênh đênh
chim mù lã chã mưa
rụng lập lòe cuối mùa
giấu trong lòng tay lạnh
siết lại! em nhớ anh!
đèn mệt lả ngọn câm
tóc trở trăn phủ rối
quạnh quẽ ôm chỗ nằm
(6.2023)
Nhận xét
Đăng nhận xét