Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 8, 2023

HUẾ & QUÁCH THOẠI

Hình ảnh
nguyễnxuânthiệp   Quách Thoại. Đinh Cường vẽ   Quách Thoại. bên bờ sông Hương        Ở cái thời xa xưa ấy, tôi có một người bạn: Quách Thoại. Nói là bạn, nhưng anh lớn tuổi hơn tôi nhiều. Và vào cái năm ấy -trước 1954- anh đã là một người đàn ông lịch lãm và là nhà thơ nổi tiếng, còn tôi mới chỉ là cậu học sinh trung học. Thế nhưng, chúng tôi gặp nhau thân tình không giới hạn. Cho tới ngày hôm nay, đã hơn nửa thế kỷ trôi qua, tôi vẫn còn như trông thấy hình ảnh anh đi trên đường, dưới hàng cây. Ở anh, có một vẻ gì đó rất thơ. Đúng như Thái Tuấn đã vẽ,   họa phẩm có màu tím mênh mang và chùm bóng bay. Trong niềm tưởng nhớ Quách Thoại, cũng xin chép ra đây bài đoản văn tôi đã viết về anh từ hồi còn ở trong nước.           Những cây phượng nở đỏ ven bờ sông Hương, dọc theo hoàng thành. Tiếng ve kêu rợp những khu vườn, như một dàn đại hợp xướng, vừa mới lặng tiếng ở nơi này, bỗng lại bùng lên ở một góc khác, một khu vườn khác.     Đó là mùa hè ở Huế, qua đôi nét phác thảo. Nhưng là một mùa

MẶC KHẢI

Hình ảnh
Chiêu Anh Nguyễn   Starry night. Tranh Van Gogh   Đừng nói về hành tinh kia Hãy xem ánh sáng             chan hoà mỗi đêm trên vòm trời cao rộng Đừng nói về mặt trời bằng ngôn từ sáo rỗng Hãy cảm nhận giọt nắng đọng trên khoé môi cười             Người ta chỉ có thể nhận ra gió khi cây lá tả tơi Và tương tự với nỗi đau quặn thắt để hiểu tình yêu                                             mang hình mũi tên tẩm độc   Chúng ta nói gì ở hai mảnh tinh cầu về niềm tin Về hành trình Về mỏng manh hi vọng Chẳng ai có thể nói về nhau khi chưa từng một lần chạm mặt   Nhưng Thượng đế cao vời đâu cần phải khoác lấy nhục thân Chúng ta sẽ nói về Thập tự là dấu chỉ hi sinh Và nói về lòng khiêm cung hiển nhiên chỉ có thể là Maria đầy ơn phúc   Đức tin đâu thể đo bằng dấu đinh mà Thomas đã sai lầm đưa tay cảm nhận   Tình yêu đâu thể là đong đếm bằng tầm thường vụn vặt .   Điều duy nhất giữ chúng ta bên cạnh Thượng đế Chắc hẳn không bao giờ là thứ được định nghĩa bằng hình hài. hạt cải gie

CÔ BÉ ĐI VỚT MẶT TRỜI

Hình ảnh
Nguyễn   Em Thúy. Tranh Trần Văn Cẩn   L Ờ I M Ở Trẻ thơ có nhiều ước mơ và mộng tưởng trong sáng. Chẳng hạn mơ vào rừng tìm ngọn lá thuốc về cho con mèo ốm. Mơ gặp Thạch Sanh. Mơ lên cung trăng làm bạn với chàng cuội già. Nhưng chỉ mơ để mà mơ thôi chứ không dấn thân thực hiện như cô bé Thảo An trong mẩu chuyện sau đây. NGUYỄN   Từ hồi bé, bé lắm, lúc chưa đi học nữa kia, mỗi buổi chiều em đều thơ thẩn trước nhà, không để làm gì cả, chỉ để ngắm mặt trời cháy đỏ và rớt xuống phía Tây. Lúc đó, ngày nào như ngày nấy, sẽ có những hồi chuông nhà thờ gióng giả đổ. Em có cảm giác tiếng chuông đưa tiễn cho linh hồn của mặt trời sang bên kia thế giới, bên kia quả đất. Những lúc ấy thời gian trôi chậm lắm, và em ngồi giữa đám cỏ may trước nhà cho đến khi bóng tối phủ đầy. Em yêu mặt trời, mặt trăng, và mây lắm. Bất cứ hình dạng nào thay đổi ở trên trời cũng làm em đầy cảm xúc. Thế là có một hôm, em tưởng tượng ra một chuyến viễn du. Em sẽ đi cứu mặt trời. Không thể để mặt trời rớt được. Vì em n

GO QUIET... AFTER PHẠM CÔNG THIỆN.

Hình ảnh
Vương Ngọc Minh   Tranh Vương Ngọc Minh   câm đi-những bí quyết bí ẩn từng giúp tôi tồn tại trong thế giới ngày nay đang sà thấp   và lần thứ ba trăm lẻ tám mọi thứ có nghĩa trong mồm luôn muốn bạo dâm tôi tự vơi dần những ảo vọng-theo đó cũng bớt dấm dẳng ... moves like a bass drum   nuôi cho lớn lại các từ "độc lập tự do hạnh phúc" nơi đóc họng bắt đầu ngay ở chỗ cách mạng tháng tám chỗ các từ bị bầm giập-yah   tôi thực sự có hiểu hết? sự đời chả ai biết   sống-giống một điệu vũ thời tiền chiến âm vọng cực mờ đục không bình luận gì cả   giữa chữ "biến khỏi đây!" và bóng tối giữa hơi thơ và xương-với mùa hạ đi mùa thu về và tơ trời và sự rỗng và rồi tôi thấy nên quyết định ngậm miệng chỉ gật đầu   qua đó-có thể tóc mọi thứ thôi bạc thêm   ngay trong thời khắc này tôi nhất trí vẫn để cửa microwave đóng tập hợp các chữ mở-ý muốn hình ngọn lửa/ngôi làng xưa về lâu về dài với hi v

ĐỐT NHÀ

Hình ảnh
Lê Chiều Giang   Tranh. Tác giả gởi Bới tung. Từng góc nhà Xó bếp Tay nâng niu những tháng ngày xưa Có bao năm? Mà như thiên cổ Nhà ơi. Giữ lại dùm ta những gió mưa   Giữ lại dùm ta Ngàn tiếng nói Âm vang nào chôn dấu, đã lâu Tiếng thét to, đôi lần tuyệt vọng Những cười khan. Những khóc dấu. Những đêm dài.   Ra đi, Đốt lửa căn nhà trống Vung vãi tàn tro Khắp đất trời. Và Xóa bàn đi làm lại hết Ta thả đời ta, giữa…gió bay.   LÊ CHIỀU GIANG    

NÓI GÌ ĐI, DÃ QUỲ!

Hình ảnh
Châu Liêm   Sunflowers. By Van Gogh       Mỗi buổi sáng đi bộ chuyện trò với người, CL vẫn thường gặp cây hoa quỳ ở gần thùng thư của một nhà trong xóm. Ở đây, xin phép nói rõ thêm một tí vì sợ bạn bè trong nước hay bên châu Âu không hình dung được. Trong xóm CL ở, ven đường trước mỗi nhà có một cái thùng thư bằng gạch xây. Bên cạnh thùng thư là một bồn nhỏ để trồng hoa. Tùy thích, mỗi nhà trồng bất cứ thứ hoa gì. Iris, day-lily hay thủy tiên, tulip... Riêng nhà nọ trồng một cây hoa quỳ mùa này đang nở hoa. Mỗi sáng CL thường đi qua cây dã quỳ này. Và nó bắt CL dừng lại nghĩ ngợi, mơ tưởng. Những đóa quỳ vàng của tôi ơi, các bạn nhắc với tôi nhiều điều lắm.     Này hoa quỳ! Trước hết, các bạn nhắc tôi nhớ tới bông hoa quỳ trong thơ Ý Nhi. Nó nở trong vườn nhà ai ở Đà Lạt. Có lúc nó là ánh mắt nhìn chờ đợi một ánh mắt hoặc một lời nhắn gởi chờ ai đón nhận. Có lúc nó như ngọn đèn ai thắp trong chiều mong bước chân về. Ôi chiều nay, ta cũng như đóa quỳ vàng kia, chờ một ánh mắt nhìn, một

VỀ ĐÔI MẮT CỦA MỘT NGƯỜI NỮ VĂN KHOA

Hình ảnh
Huỳnh Liều Ngạn   Tranh Đinh Cường   mưa ngàn năm lạnh vai gầy mưa qua phố cũ buồn vây kín hồn em đi tóc rối cả nguồn tình sông nước đó vỡ cuồng hoang sơ ta thằng đãng tử làm thơ về đôi mắt biếc tình cờ thoáng trông mưa và mưa cũng ngập lòng em thuyền quyên đẹp vô cùng dã man thương nhau ngậm một trời tàn ô hay mắt động xuôi ngàn tịch liêu mưa trong ánh mắt về chiều tình trăm năm để lạnh nhiều trang thơ tặng em ngôn ngữ vỡ bờ cùng đôi mắt - có hững hờ - không em.   Huế 1973   HUỲNH LIỄU NGẠN  

THƠ & TRANH LÊ THÁNH THƯ

Hình ảnh
Nguyễn & bạn hữu   Nhà thơ / họa sĩ Lê Thánh Thư   Gần đây đọc trên Facebook Thận Nhiên thấy nhắc tới Lê Thánh Thư, nhà thơ/họa sĩ mà tôi yêu mến. Anh mất ngày 16 tháng 7. 2021 tại Sài Gòn.   Vốn là một nhà thơ, tranh của Thư đầy chất thơ ngay cả với những bức tranh mang tính thời sự nhất. Một cách nhất quán, thơ và tranh của Thư thơ mộng đến mơ màng, đồng thời quằn quại nỗi đau nhân thế. Tuy nhiên, người ta có thể tìm thấy trong thơ Lê Thánh Thư đâu đó cái châm biếm cay đắng, nhưng hội họa của Lê Thánh Thư thì tuyệt đối không. Lê Thánh Thư không muốn cái đẹp bị hoen ố.   Nhiều nghệ sĩ thương tiếc trước sự ra đi của ông, nhưng ai cũng hiểu cuộc đời Lê Thánh Thư đã luôn sống trọn vẹn với nghệ thuật như thể mỗi ngày đều là đích đến. Bạn bè ghi nhận: Lê Thánh Thư đến với hội họa bằng sự chủ đích. Dù đã làm thân với nghệ thuật từ những bài thơ đăng báo, tạp chí, ông vẫn quyết định rẽ ngang sang con đường hội họa năm 26 tuổi. Anh đã từng tự sự: "Trước hết, tôi là một nhà thơ. Cái n

C À N K H Ô N

Hình ảnh
Hoàng Xuân Sơn   Chim và sen. Hình tác giả gởi   chim và sen lung linh trên mấu nhọn đóa tình ta bơi trong niềm ngọc hân hoan một bình minh ,   có lúc đời thả nổi hoan di khúc tình tang hương sen nào khép mở càn khôn một liếp nàng   )(   H O À N G X U Â N S Ơ N 9.8.23  

Hình ảnh
KCNguyễn   Tranh Ngọc Dũng   rừng cháy phía đông, tôi phía tây mùi khói chưa sang tới bên này mưa trên tôi, mưa một chút đuổi mặt trời và đuổi nắng cay   giữ lại cho tôi bảy tầng mây một rơi khi giấc ngủ chưa đầy nằm nướng trong giường tôi đếm giọt ngắn giọt dài giọt mới bay   một rơi khi tôi ngồi tĩnh lặng chào ngày chủ nhật vắng tiếng xe đồng hồ ngủ, không báo động để khúc mưa tôi mặc tình nghe   một rơi thứ hai lười khôn tả tôi bước đi lên đoạn đầu đài những giấc mơ ngày êm dịu chúng cứ chết vào mỗi sáng mai   một rơi khi guồng máy thất thanh cuốn tôi mải miết thế giới này giọt nhỏ giọt êm giọt chậm tôi nhớ là mình không phải quay   một rơi tất cả thành khuôn khổ tất cả như thành một thói quen không nghĩ không thương không nhớ thúc nhẹ dùm tôi trái tim hiền   một rơi khi vẫn còn đâu đó niềm tin vào những sự bất ngờ đều đều buồn thiu chán ngắt nổi bão lên, cuộc sống và mưa còn một tầng mây xin giữ lại cất thứ tình khờ không có tên không tiếc không chờ không đợi chỉ muốn đôi khi kéo x

MỘT CHÚT HỒN TÔI NHƯ TƠ VƯƠNG

Hình ảnh
Huỳnh Liễu Ngạn Vườn xưa. Hình Internet   không hẹn rồi em có về qua xóm vắng hoang liêu mấy nếp nhà em đi giêng hai mưa đổ lại tôi chờ hôm nay qua hôm mai chờ đêm xuống vội ngoài khung cửa chờ ánh đèn lên tỏ mặt đường chờ tiếng chân người qua ngã phố một chút hồn tôi như tơ vương chẳng hẹn hò sao mà nhớ thương mùa mưa tóc ướt rũ qua đường em về rẽ bước vô trong xóm cho nhớ nhung tràn ngập đại dương rồi thôi rồi thôi em xa xôi tìm chi ước vọng của cuộc đời trăm năm thôi thế trăm năm chỉ người đi người đi như mây trôi.   HLN