Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 6, 2023

ĐÁNH MẤT CẢ NIỀM TIN

Hình ảnh
Đoàn Minh Đạo.   Hình Záviš Kalandra   THÁNG SÁU nhớ về Záviš Kalandra (10 tháng 11 năm 1902 – 27 tháng 6 năm 1950) là một nhà sử học, nhà phê bình sân khấu và nhà lý luận văn học Tiệp Khắc...Ông bị Gestapo bắt vào năm 1939 và bị cầm tù cho đến năm 1945 trong nhiều trại tập trung khác nhau. Sau chiến tranh, ông bị coi là một người theo chủ nghĩa Trotskyist và bị buộc tội là thành viên của một âm mưu lật đổ chế độ Cộng sản. Ông đã bị kết án tử hình cùng với các đồng phạm của mình, Milada Horáková, Jan Buchal và Oldřich Pecl, vào ngày 8 tháng 6 năm 1950 và bị xử tử bằng cách treo cổ.   Paul Éluard nhà thơ Cộng Sản Pháp từng ca ngợi Joseph Stalin trong các bài viết chính trị của mình, thậm chí còn viết một bài thơ cho tên đồ tể ấy! Tôi hết muốn đọc "Kinh đô thống khổ" (Capitale de la douleur) của ông. Nhà văn Milan Kundera kể lại rằng ông đã bị sốc khi nghe tin Éluard công khai tán thành việc treo cổ bạn là nhà văn Záviš Kalandra ở Praha vào năm 1950. Ta không thể hiểu một nhà t

CÒN MÙA NÀO CHO MÂY CHO GIÓ CHO MƯA

Hình ảnh
Huỳnh Liễu Ngạn   Dòng sông xưa   có ngọn gió mùa nào thổi qua mái hồn anh ngoài kia cơn mưa mù se vào liếp cửa anh nhìn xuống dòng sông xưa chảy về bến cũ con thuyền xa khơi và dấu vết của đợi chờ   có nỗi buồn nào len vào trong đời anh khi biết rằng cuộc đời không màu mè như em tưởng như nỗi đam mê bên kia hàng dậu đổ thưa lá với đêm dài   mai kia những kỷ niệm héo mòn những thiết tha trừu tượng thức dậy như chồi non xanh xao buổi hẹn hò có em với hai bàn tay gầy níu gọi lại bình minh thoảng như có tiếng chim vành khuyên hót đâu đó trong tâm tưởng của mỗi người mà hư không nhẹ như mùa thu bay về bên khóm lá   tóc em không còn dài như ngày xưa để tưởng niệm cơn nắng mai dọi xuống hồn và rồi tháng ngày trôi đi dòng sông trôi đi mang theo nhiều nỗi lòng sầu muộn vẫn lãng đãng hoài bóng trăng rằm thuở em vừa tròn mộng   có chút bâng khuâng nào đó rụng xuống ngoài b

CÁI VIẾT. [ LẦN THỨ ]

Hình ảnh
Hoàng Xuân Sơn   Tranh: Paula Andrea Pyle - Fine Art America   Anh viết tở mở Rồi bụm lại đầy Rồi thả đi hết Tửng con chữ bay   Con bay lên tóc Con vào hốc mắt Con cắn phải môi Buồn buồn bật khóc   Vì chẳng còn gì Một mớ bòng bong Một lùm tơ nhọc Rối cả đường về   Lúc đi chẳng nhớ Buổi nào xa xưa Hồng nào phai diễm Nước chảy mút mùa   Thời gian mút chỉ Chép chép ghi ghi Ở đâu cũng viết Còn viết được gì   Viết nhau khuôn mặt Trên từng gian khó Viết vết chân chim Hằn lên cố thổ   Rồi cũng nguội dần Sao còn tha thiết Một chút trần thân Một hồn rất mệt   Viết giữa trời xanh* Cùng nghe mây trắng Bay đi ngoại thành Bay về cố quận   Thức chút sương hồng Vệt thời gian bỏng Như một chuyện tình Đáo rồi bỉ ngạn   H O À N G X U Â N S Ơ N @june 11.23caiviet   *Viết Lên Trời Xanh, tiểu thuyết, Hoàng Khởi Phong

KHÚC CA MÙA HÈ

Hình ảnh
Nguyễn Thị Khánh Minh   Minh h ọa : Tranh Ann Phong.   Hôm nay hè đã lại bên song cửa nhà tôi, mang theo tiếng thở dài cùng lời thì thầm nhè nhẹ; và trong rừng cây tươi ngập xác hoa bầy ong đang nhởn nhơ ca hát, lúc này là lúc ngồi im lặng, đối diện với người, trong trầm tịnh, thảnh thơi tràn trề, cất lời ca hiến dâng cuộc sống (Tagore, Lời Dâng, Đỗ Khánh Hoan dịch). Vâng, chúng ta hãy theo các nhà thơ Mark Strand, Trần Dạ Từ, Nguyễn Nhật Ánh, Đỗ Trung Quân, Lữ Kiều, Vũ Hoàng Thư, Phạm Thiên Thư, Ko Un, Nguyễn thị Hải, Trầm Phục Khắc, cùng cất lên khúc ca mùa hè có vui cùng buồn để hiến dâng cuộc sống. – NTKM   ***   TRẦN DẠ TỪ   Nụ Hôn Đầu   Lần đầu ta ghé môi hôn Những con ve nhỏ hết hồn kêu vang Vườn xanh cỏ biếc trưa vàng Nghìn cây phượng vĩ huy hoàng trổ bông Trên môi ta vạn đóa hồng Hôn em trời đất một lòng chứa chan Tiếng cười đâu đó giòn tan Nụ hôn ngày đó miên man một đời Hôm nay chợt nhớ thương người Tiếng ve mùa cũ rụng rời vai anh Trưa vàng cỏ biếc vườn xanh Môi ai chín đỏ

AI RA ĐI MÀ QUÊN TRỜI XƯA ĐƯỢC SAO…

Hình ảnh
nguy ễnxuânthiệp   B ến sông xưa         Ai ra đi mà quên trời xưa được sao. Xin mượn ca từ bài hát của Trần Đình Quân (có sửa một chữ) để diễn tả lòng mong ước ngày về. Nhưng với Nguyễn và một số đông bằng hữu thì vấn nạn đã được đặt ra: Có thể nào về lại được không? Cho dù có vài kẻ đã về và ở lại luôn bên ấy. Mà những người trở về này được biết đến nhiều nhất là giới ca sĩ. Có lẽ họ nghĩ rằng là chim thì hót ở đâu cũng được -Đông hay Đoài thì cũng rứa rứa xêm xêm. Đã không biết ấm lạnh thì thôi, mặc kệ họ thôi.      Riêng Nguyễn và bạn bè thì e rằng không thể nào về lại được, khi trên tiền trường sân khấu còn bóng quỷ dữ (xin mạn phép độc giả nhắc lại một câu đã viết cách đây dăm năm -em còn nhớ hay đã cố tình quên đi?). Thân xác không thể trở về nhưng hồn mộng đêm đêm vẫn tìm bếp lửa ngày xưa. Trong tập tạp bút Nắng & Hoa , Cao Huy Thuần có thuật một câu chuyện khá cảm động: Chị bạn của Thuần tên Hà (tên này do Nguyễn đặt ra, vì không nhớ tên nhân vật trong câu chuyện). Chị H

MƯA… VÀ NHỮNG BÀI KHÁC

Hình ảnh
nguy ễnxuânthiệp   The umbrellas. Renoir   M Ư A   mưa mù sa. mưa tháng tám. hay mưa tháng năm tôi đi. hồn cây. mưa hạ hay mưa mùa đông em vẫn bên bờ kia. biển. mây. vàng nắng đậm tôi nhìn trời. gọi một vầng trăng trổ bông   mưa từ đất rộng. áo em phai. mưa qua sông mưa sài gòn. mưa ở đây. mùa new orleans tiếng đàn trầm rụng. quán âm. cõi blues nức nở khuya rồi. có tiếng sóng. và rừng xưa nước                                                                 mắt xanh   em có nhớ. mai kia. sẽ mưa trên hồ sen. trên                                                                 rặng nhãn tôi làm cánh chim cổ tích bay ngược thời gian em chơi nhảy dây. nhớ cột giùm đôi vạt áo thơ.                                                con chuồn chuồn. đỏ vết đau ấu thời. chiếc kẹp tóc. quên trên ổ rơm   khi xa tôi. trời mưa không nhỉ. thì cứ nói là mưa đi thêm chút mộng. người xa nước. lúc chia tay                              những bông phượng hồng. ướt tóc rơi. mái hiên thưa. nhìn gì nữa. phố