Nguy ễn Thị Khanh Minh Bản vẽ Duy Thanh [1931-2019]. 1. Tựa đề của chương này là Ký Ức Của Loài Bò Sát . Với sự tự hỏi, tôi bật ra tưởng tượng, một con thú bò sát, cá sấu chẳng hạn, nằm trong bóng mát của một đầm lầy, đang nghỉ ngơi để điều hòa thân nhiệt, nó bỗng nhớ đến quá khứ một thời, nơi đó cũng là một đầm lầy, lầy hơn, hôi hám hơn, có con vật hai chân, máu nóng, được gọi là con Người, đông như kiến, và những chuyện kinh khiếp xảy ra trong đầm lầy đó tệ hại hơn nhiều nơi này vì trong dòng máu nóng ấy rất ít hoặc không có những tế bào tình người. Cho đến một ngày, toàn bộ con Người nơi đó bị diệt chủng. Bây giờ, loài bò sát, là nó được hóa thân. Thân xác tuy khác, nhưng ký ức không hề bị xóa, đôi khi hiện ra sáng tỏ như trời vừa tan sương, đủ sức lôi nó về cái kiếp Người xa xưa, và những hạt nước mắt từ vô thức ứa ra… Ký ức, phải chăng là một nghiệp theo đuổi chủ thể đến vô cùng? Chủ thể ấy là nhân vật xưng Tôi trong toàn bộ chương này. Ký ức ấy khởi đi từ một mảnh đất c
Nhận xét
Đăng nhận xét