THƠ TUỆ SỸ


Hòa thượng Thích Tuệ Sỹ
 
Khung
trời cũ
 
Đôi
mắt ướt tuổi vàng cung trời hội cũ
Áo
màu xanh không xanh mãi trên đồi hoang
Phút
vội vã bỗng thấy mình du thủ
Thắp
đèn khuya ngòi kể chuyện trăng tàn
 
Từ
núi lạnh đến biển im muôn thuở
Đỉnh
đá này và hạt muối đó chưa tan
Cười
với nắng một ngày sao chóng thế
Nay
mùa đông mai mùa hạ buồn chăng
 
Đếm
tóc bạc tuổi đời chưa đủ
Bụi
đường dài gót mỏi đi quanh
Giờ
ngó lại bốn vách tường ủ rũ
Suối
rừng xa ngược nước xuôi ngàn
 
 
Tôi
vẫn đợi
 
Tôi
vẫn đợi những đêm xanh khắc khoải
Màu
xanh xao trong tiếng khóc ven rừng
Trong
bóng tối hận thù, tha thiết mãi
Một
vì sao bên khóe miệng rưng rưng.
 
Tôi
vẫn đợi những đêm đen lặng gió
Màu
đen huyền ánh mắt tự ngàn xưa
Nhìn
hun hút cho dài thêm lịch sử
Dài
con sông tràn máu lệ quê cha.
 
Tôi
vẫn đợi suốt đời quên sóng vỗ
Quên
những người xuôi ngược Thái Bình Dương
Người
ở lại giữa lòng tay bạo chúa
Cọng
lau gầy trĩu nặng ánh tà dương.
 
Rồi
trước mắt ngục tù thân bé bỏng
Ngón
tay nào gõ nhịp xuống tường rêu
Rồi
nhắm mắt ta đi vào cõi mộng
Như
sương mai, như ánh chớp, mây chiều.
Sài
gòn 78
TS






















































































  

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đánh giá dịch vụ nâng cao DR chất lượng, cam kết hiệu quả tại TPHCM

PHẦN III: CẢM NHẬN NHÂN ĐỌC KÝ ỨC CỦA LOÀI BÒ SÁT CỦA NHÀ VĂN TRỊNH Y THƯ

NHỮNG ĐOẠN TÌNH RỜI NGŨ NGÔN